Mùi vị của hạnh phúc có lẽ kiếp này tôi không được biết đến

26 năm qua là chuỗi ngày buồn, là những bữa cơm hoà cùng nước mắt, là những lặng im đến nghẹn lòng, là những khi chỉ muốn chết đi để khỏi phải nghe, phải nhìn.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa.

Tôi đang phải gọi một người đàn ông là cha dù cho người đó chẳng xứng đáng một chút nào. 26 năm tôi sống trong chịu đựng, tôi khóc, cố gắng nhưng đến cuối cùng nó chẳng mang một ý nghĩa nào cả. Tôi được sinh ra trong một gia đình thuần nông, có ông bà, cha mẹ và sáu chị em. Chúng tôi may mắn có được một người ông hết mực yêu thương, lo lắng cho con cháu; nhưng gia đình lại quá bất hạnh khi có một người đàn ông là cha tôi. Chúng tôi đang phải từng ngày còng lưng trả nợ cho cái mà người đời gọi là “nợ từ kiếp trước giờ phải trả”. Không biết kiếp trước “nợ nần” thế nào mà ở kiếp này trả đến đời tôi vẫn chưa hết nợ.

Từ khi sinh ra, cha đã làm khổ ông bà không ít, lấy vợ rồi lại làm khổ vợ, đến khi có con làm khổ con. Nhìn lại 26 năm trôi qua là những chuỗi ngày buồn rười rượi, là những bữa ăn mà cơm hoà cùng nước mắt, là những lặng im đến nghẹn lòng, là những khi chỉ muốn chết đi để khỏi phải nghe, phải nhìn, phải im lặng.

Cha tôi là con út nên được nuông chiều, vì thế luôn cho mình là nhất, ích kỷ, chỉ biết đến bản thân, làm theo ý mình, nói những gì mình muốn mà chẳng bao giờ cần suy nghĩ, luôn chỉ trích, chì chiết người khác trong khi không bao giờ xem lại chính mình. Một người đàn ông năm nay đã 53 tuổi đầu mà suốt ngày chỉ chăm chăm xem túi bà mẹ 94 tuổi có bao nhiêu tiền để bòn rút, chẳng cần biết những đồng tiền đó được tằn tiện từ tiền trợ cấp hàng tháng của nhà nước. Là đàn ông, là chồng, là trụ cột gia đình thế mà từ việc nhỏ đến việc to chỉ có vợ và con gồng gánh.

Có người đàn ông nào bỏ hết công việc đồng áng, việc nhà cho vợ con để xách xe đi làm thuê rồi về đưa tiền cho vợ chưa nóng tay đã “tiền của tao đâu trả lại đây cho tao”? Cầm tiền đi ăn nhậu hết lại về nằm ì ra hết ăn rồi chơi năm bữa nữa tháng lại xách xe đi làm? Cứ thế cái vòng luẩn quẩn làm người ta phát ngán. Có người đàn ông nào giữa trời mưa rét mướt của tháng cuối năm nằm ở nhà bật nhạc to thiệt to, đắp chăn ấm còn mặc vợ đi cấy lúa, mặc con đi chăn trâu ướt sũng người? Có người đàn ông nào sống mà không biết đến hai từ xấu hổ, không biết đến “Ừ thì con cái lớn rồi, phải giữ thể diện cho con”, chỉ biết mở miệng ra là chửi bới, la làng xóm, phá đồ đạc, gây gổ, đánh đập vợ con, xem con mình là đồ quái thai, đồ trời đánh, đồ này, đồ nọ.

Có người đàn ông nào suốt năm suốt tháng hết gây chuyện với cha mẹ, vợ con lại gây đến anh em, làng xóm? Có người đàn ông nào cha mẹ, vợ con ở nhà ăn cơm với mắm muối qua ngày còn mình đi đãi hết người này ăn sang người kia nhậu? Có người đàn ông nào ngay cả đứa trẻ con chỉ cần nhìn thấy mặt là đã thở dài, tránh lẹ? Có người đàn ông nào suốt ngày đi khoác lác với người ta rằng tôi thế này, nhà tôi thế kia trong khi chả làm được gì cả? Có người đàn ông nào tức lên là vác dao vác rựa đòi chặt, đòi chém vợ con? Có người đàn ông nào hành động như trên khi hoàn toàn tỉnh táo? Chắc chỉ có cha tôi.

Đó là điều đau khổ nhất, thà ông say hay điên đi để tôi còn có một lý do mà bám víu vào, nhưng sự thật phũ phàng quá. Tôi lớn lên cùng sự thật đó trong sự dè bỉu của những đứa trẻ vô tâm, của thiên hạ. Biết gia đình khó khăn, không hạnh phúc, mấy chị em tôi đã học tính tự lập từ sớm và không bao giờ đòi hỏi, nhõng nhẽo điều gì. Nhờ phước ông bà, cả năm chúng tôi được một bộ áo quần mới để đi học, chiếc áo ngày tựu trường và chiếc quần ngày Tết. Ra trường kiếm việc làm với đồng lương ít ỏi, chúng tôi cố gắng hết sức để tự xoay xở cho cuộc sống không một lời than vãn. Ngày tết được ba cọc ba đồng về lo phụ mẹ sắm sửa, đùng đùng ông gây chuyện đập phá hết nhưng vẫn phải nuốt nước mắt để đi sắm lại. Ông không hề biết rằng đó là mồ hôi nước mắt con ông làm việc ngày đêm mới có được.

Chúng tôi chưa bao giờ nghe một tiếng quan tâm, hỏi thăm từ cha, thay vào đó là những lời đố kỵ với con người này tài, con người kia giỏi, đứa này việc lương cao, đứa kia mang tiền về xây nhà. Thế mà ông không một lần suy nghĩ xem chúng tôi đã phải khổ như thế nào, tủi thân ra sao, cố gắng hết mình kiểu gì. Nhìn bạn bè được bố mẹ quan tâm, lo lắng, tôi chỉ dặn lòng “Ừ thì nhà mình khác”. Thế đấy! Ai cũng nhịn để cho qua ngày đoạn tháng với hy vọng đến tuổi rồi sẽ thay đổi, nhưng đáp lại sự hy vọng đó là sự quá trớn đến không thở nổi. Tôi bắt đầu cãi lại và muốn chống đối. Lúc này, mọi người lại bảo “Dẫu sao đó cũng là cha con”. Vâng, tôi biết chứ nhưng sao không ai nói với người đó tôi là con, còn đây là gia đình của cha? Vì tôi là con, được sinh ra nên không có quyền chọn cho mình đấng sinh thành và phải chịu đựng sao?

Tôi đã và đang cùng tồn tại với một con người như thế suốt 26 năm nay. Giờ tôi đã hoàn toàn bỏ cuộc về ý nghĩ của sự đổi thay. Mùi vị của “hạnh phúc gia đình” có lẽ kiếp này tôi không được nếm. Hoàn cảnh làm tôi kiên cường hơn, mạnh mẽ hơn những hận thù cũng từ đó đầy lên. Vô thức, tôi không còn coi đó là cha, không còn tình thương dù chỉ là thương hại, không còn sự tôn trọng tối thiểu giữa người với người. Đôi lúc nghĩ, thà mồ côi, nghèo khổ còn hơn có một người cha như thế. Ngay lúc này, tôi đang nghĩ “Sao ông ta không chết đi”, “Một kẻ chỉ biết làm khổ những người xung quanh vẫn sống trơ mặt như thế sao”.

Tôi vẫn âm thầm khóc và trăn trở với ngổn ngang suy nghĩ trong đêm để rồi khi mặt trời lên lại giấu hết uất hận, buồn bã, tâm tư vào lòng sống tiếp, để giả vờ mình vẫn ổn, vẫn vui tươi. 26 tuổi, hình ảnh về người cha làm tôi không dám nghĩ đến chuyện yêu ai đó để xây dựng một cuộc sống gia đình. Người ta vẫn bảo “Con gái sống nhờ phước cha” nhưng mà cha tôi như thế, liệu nhờ được điều gì? Tôi sợ những ký ức đã trải qua lại được tái hiện lần nữa, lại có thêm người vợ, người con phải chịu đựng như mẹ con tôi lúc này. Ở đời, những người không có cha mẹ vẫn luôn ao ước để có. Còn với những người có những người cha như tôi thì cũng ao ước “thà không có còn hơn”.

Một khi đã quyết định sinh con ra thì hãy có trách nhiệm và tình thương với chúng. Hãy nhớ vợ chồng là tình là nghĩa, con cái là sản phẩm của tình yêu thương chứ không phải là sự thỏa mãn dục vọng rồi để lại hậu quả. Hãy xứng đáng với tiếng gọi “cha mẹ” thiêng liêng.

Theo VNE

tin mới

Công nhân và những diễn đàn được nói

Lắng nghe ý kiến của công nhân

(Baonghean.vn) - Nhu cầu được lắng nghe là một trong những nhu cầu mà đoàn viên, công nhân, lao động mong muốn đáp ứng. Từ sự lắng nghe đó, những vướng mắc có cơ hội được tháo gỡ, những chính sách có cơ hội được hoàn thiện và bản thân công nhân, lao động được khẳng định vị thế của mình.

Những hình ảnh ấn tượng tại Lễ hội quảng diễn đường phố 'Quê hương mùa sen nở'

Những hình ảnh ấn tượng tại Lễ hội quảng diễn đường phố 'Quê hương mùa sen nở'

(Baonghean.vn) - Các nghệ sĩ, diễn viên, nghệ nhân đến từ 20 huyện, thành, thị đã mang đến không khí sôi động bằng những màn trình diễn hấp dẫn, với những tinh hoa văn hóa đặc sắc của các đồng bào các dân tộc tỉnh Nghệ An tại Lễ hội quảng diễn đường phố "Quê hương mùa sen nở".

Tháng Năm ở Khu Di tích Quốc gia đặc biệt Kim Liên

Tháng Năm ở Khu Di tích Quốc gia đặc biệt Kim Liên

(Baonghean.vn) - Tháng Năm về, Khu Di tích Quốc gia đặc biệt Kim Liên lại đón hàng chục nghìn lượt khách từ mọi miền của Tổ quốc và bạn bè quốc tế về tham quan, tưởng niệm Chủ tịch Hồ Chí Minh - vị Cha già kính yêu của dân tộc nhân dịp kỷ niệm 134 năm Ngày sinh của Người.

Đồng lúa và sen

Mùa vàng trên quê Bác

(Baonghean.vn) - Cùng với những đổi thay trên quê Bác, ngày mùa ở Kim Liên (Nam Đàn) dường như cũng đẹp hơn, rộn ràng hơn. 

Tình người ở… 'xóm chạy thận'

Tình người ở… 'xóm chạy thận'

(Baonghean.vn) - Dẫu tương lai phía trước còn rất mịt mờ nhưng bằng tình thương, sự động viên của cộng đồng và sự đồng cảm của những con người cùng cảnh ngộ, trên những gương mặt xám nghoét vì thiếu máu, vì chạy thận lâu ngày, tôi vẫn thấy nụ cười luôn toả nắng...

Họp

UBND tỉnh Nghệ An họp và cho ý kiến về nhiều nội dung quan trọng

(Baonghean.vn) - Chiều 15/5, UBND tỉnh Nghệ An tổ chức họp để nghe và cho ý kiến về các nội dung: Chế độ dinh dưỡng đặc thù cho huấn luyện viên, vận động viên thành tích cao; đặt tên đường trên địa bàn thành phố Vinh và huyện Nghi Lộc; họp Ban chỉ đạo Đại hội Đại biểu các dân tộc thiểu số tỉnh.

Bác Hồ

Chuyện những người từng vinh dự được gặp Bác Hồ

(Baonghean.vn) - Bác Hồ là lãnh tụ thiên tài của đất nước, vị Cha già của dân tộc, danh nhân văn hóa thế giới, không chỉ người dân Việt Nam mà khắp thế giới đều ngưỡng mộ Người. Những ai từng được gặp gỡ, làm việc bên Bác đều xem đó là may mắn và niềm vinh dự theo suốt cuộc đời…

Thiếu nhi Nghệ An làm theo lời Bác dạy

Thiếu nhi Nghệ An làm theo lời Bác dạy

(Baonghean.vn) - Để hiểu hơn về những nỗ lực của Đội Thiếu niên Tiền phong Hồ Chí Minh trong việc đồng hành với các em thiếu nhi làm theo lời Bác dạy, Báo Nghệ An có cuộc trò chuyện với đồng chí Trần Linh - Phó Bí thư Tỉnh đoàn, Chủ tịch Hội đồng Đội tỉnh Nghệ An.

Viettel Nghệ An ‘Lan tỏa tri thức - Kết nối yêu thương’ tại xã nghèo Huồi Tụ, Kỳ Sơn

Viettel Nghệ An ‘Lan tỏa tri thức - Kết nối yêu thương’ tại xã Huồi Tụ, huyện Kỳ Sơn

(Baonghean.vn) - Hướng tới kỷ niệm 35 năm Ngày truyền thống Tập đoàn Công nghiệp - Viễn thông quân đội (Viettel), vừa qua, Viettel Nghệ An triển khai chương trình "Lan tỏa tri thức - Kết nối yêu thương" tại Trường Phổ thông dân tộc bán trú Tiểu học Huồi Tụ 1, xã Huồi Tụ, huyện Kỳ Sơn.

Nhìn nhận và đối mặt bệnh 'sợ trách nhiệm' ở thanh niên

Nhìn nhận và đối mặt bệnh 'sợ trách nhiệm' ở thanh niên

(Baonghean.vn) - "Bệnh sợ trách nhiệm" là tiêu đề bài báo của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đăng trên Tạp chí Cộng sản; được nhắc đến trong cuốn sách "Kiên quyết, kiên trì đấu tranh phòng, chống tham nhũng, tiêu cực, góp phần xây dựng Đảng và Nhà nước ta ngày càng trong sạch, vững mạnh".

Nghệ An tăng cường tuyên truyền, nâng cao nhận thức về tự kỷ

Nghệ An tăng cường tuyên truyền, nâng cao nhận thức về tự kỷ

(Baonghean.vn) - Chiều 13/5, Quỹ Bảo trợ trẻ em tỉnh Nghệ An tổ chức Hội nghị tổng kết Dự án "Thúc đẩy thực thi quyền trẻ em, đảm bảo trẻ em được tiếp cận với các nguồn hỗ trợ, các dịch vụ chăm sóc sức khỏe và giáo dục đối với trẻ em bị hội chứng rối loạn phổ tự kỷ”.